Kiến thức
Tư lương của người niệm Phật
Thứ ba, 23/03/2024 10:34
Người tu theo pháp môn niệm Phật có đủ “Tín, Nguyện, Hạnh” như thuyền có lái, ngựa có dây cương, như chiếc la bàn định hướng cho hành giả vượt khỏi biển khổ sanh tử luân hồi.
Người niệm Phật phải có đầy đủ “Tín, Nguyện, Hạnh”.
“Tín” là tin có thế giới Tây Phương Cực Lạc hay giúp chúng sanh lìa khổ được vui. Tin sâu lời Phật nói là chơn thật, vì “Tin là nguồn gốc của mọi công đức, Phật pháp rộng lớn như biển, chỉ người có lòng tin mới vào được”.
“Nguyện” là động lực để sanh sang thế giới Cực Lạc Tây Phương, trong lòng luôn mong mỏi lìa bỏ cõi đời này để sanh về Tịnh Độ.
Nếu như ta niệm Phật cho nhiều mà không phát nguyện cũng khó mà được vãng sanh. Vì sao vậy, vì điều căn bổn để mong mỏi được vãng sanh không có thì làm sao thành tựu được?.
“Hạnh” (chấp trì danh hiệu Phật): Trong mọi thời khắc phải niệm danh hiệu Phật A Di Đà, niệm đến khi thuần thục “Nhất tâm bất loạn” thì nhất định sẽ được vãng sanh.
Thế nên, người học Phật phải dốc lòng chí thành niệm Phật, nương nơi lòng tin mà phát nguyện và căn cứ theo nguyện lực ấy mà thực hành. Đó chẳng phải là đại trí huệ ư? Suy cho cùng thì pháp môn nào cũng được lợi lạc nhưng đòi hỏi hành giả phải vững lòng tin, quyết tâm tuân theo và hành trì cho đúng, đó mới là chuyện khó. Trong đạo Phật không có giáo điều nhưng người Phật tử phải chọn cho mình một pháp môn tu thích hợp với căn cơ, hoàn cảnh. Điều tối quan trọng là phải chuyên nhất, thành ý chứ đừng “mai Tần chiều Sở”, ngồi thiền chưa nóng thì đổi sang trì chú, trì chú chưa làu mà đổi sang niệm Phật, hay một ngày thì tu gắt củ kiệu còn mười ngày thì phóng túng buông lung, đây chẳng khác nào nấu cơm chưa sôi mà lại dụi lửa thì biết bao giờ mới chín được. Hay trong lúc có đông người thì ta “lim dim tu rị” để làm gương, đến khi mở mắt nhìn dáo dác không có ai thì nằm phè ra ngủ nghĩ. Ta không cần phải làm như vậy, mình cứ thành thật dốc lòng tu tập đi thì một ngày nào đó “kết quả tự nhiên thành”, định lực, phước đức, dáng vẻ điềm tĩnh từ trong đượm ra không cần phải gượng ép.
Người tu theo pháp môn niệm Phật có đủ “Tín, Nguyện, Hạnh” như thuyền có lái, ngựa có dây cương, như chiếc la bàn định hướng cho hành giả vượt khỏi biển khổ sanh tử luân hồi.